Kết nối giao thương doanh nghiệp
  • Trang chủ
  • Kinh tế
  • “Đồ chơi” axít và sự trả giá thảm khốc của hai nữ quái một thời lẫy lừng Hà Thành

“Đồ chơi” axít và sự trả giá thảm khốc của hai nữ quái Hà Thành

Tay chân của giang hồ khét tiếng Phúc “bồ” là hai chị em Nguyễn Thị Mai – Nguyễn Thị Thư. Hai nữ quái này một thời “tác oai tác quái” khiến nhiều đàn anh đàn chị Hà thành kiêng nể và dè chừng.
Mục lục
Tay chân của giang hồ khét tiếng Phúc “bồ” là hai chị em Nguyễn Thị Mai – Nguyễn Thị Thư. Hai nữ quái này một thời “tác oai tác quái” khiến nhiều đàn anh đàn chị Hà thành kiêng nể và dè chừng.

“Đồ chơi” axít và sự trả giá thảm khốc của hai nữ quái một thời lẫy lừng Hà ThànhPhúc “bồ”- bà trùm giang hồ khét tiếng một thời

Nhiều đàn em của Phúc “bồ” cũng “phát ớn” hai chị em nữ quái này vì tính cách thất thường của họ. Lúc bình thường, họ nghe lời đàn chị răm rắp như “bổ củi”. Nhưng khi đã không vừa ý một điều gì thì họ sẵn sàng lên cơn “đồng bóng” và “bật” đàn anh đàn chị “như tôm”. Nhẹ thì vùng vằng bỏ đi, nặng thì trợn mắt và văng tục chửi nhau. Cặp song sát này hơn kém nhau hơn 1 tuổi, sinh vào năm 1961 – 1962 ở làng Mai Động – Hà Nội. Hai ả sinh ra trong một nhà có nghề gia truyền là mổ trâu, mổ bò. Học hành dang dở, hai chị em sớm lao vào con đường giang hồ, chơi bời. Nhiều gã giang hồ thời đó vẫn nhắc: nhan sắc hai chị em cũng thuộc hàng trung bình khá. Chỉ tội là họ ăn mặc chẳng khác đàn ông. Nhất là hai cái mặt: lúc nào cũng trân trân như muốn đấu đá ai. Nhưng một đặc điểm không giống ai của hai ả giang hồ này là: chửi người như hát hay đánh nhau mẻ đầu sứt chán chẳng thua mấy tay “choai choai chích chòe”. Cho nên từ khắp Thanh Lương, Ô Đống Mác, từ đám giang hồ nhãi cho đến những tay cốt cán lâu năm, ai cũng khiếp sợ sự liều lĩnh của họ. Với hai ả, đánh đấm bằng gạch bằng đá là “chuyện quá thường”, họ “hơn người” là ở chỗ: dám dùng thứ vũ khí cực độc là axit để “tặng” đối thủ mỗi khi “thích”.

Trong một vụ dằn mặt, hai ả “đánh sấp lá cà” một tay anh chị cộm cán ở dốc Thọ Lão, phố Lò Đúc, Hà Nội vào năm 1983 khiến giới giang hồ ở khu này “sởn da gà”. Nguyên nhân cũng xuất phát từ việc một đàn em của hai ả quậy phá ở khu vực này, và bị một tay anh chị “dạy bảo”. Tay đàn em này về hậm hực mách hai chị cả, chẳng cần biết đúng – sai, hai nữ quái phăng phăng lôi nhau đến tụ điểm của đối thủ. Một đám người chen nhau lố nhố, hai ả “tương” thẳng lọ axit vào đám mặt người đó. Hành động tàn ác ấy cũng bị “trời quở” khi mà lọ axit kia là loại nhẹ vì đàn em hai ả mua phải loại dởm. Sau vụ này, lập tức hai ả “lên số” trong giới giang hồ. Tay anh chị của đối thủ vội xin lỗi, chấp nhận tiền viện phí cho gã đệ tử. Kể từ đó, giới giang hồ Hà Thành thêm kiêng nể tiếng tăm hai chị em nữ quái này. Nếu có “va” phải vụ nào họ cũng “tránh đường” cho yên thân. Những trò quậy tưng của hai chị em ả khiến ai ai cũng khiếp, nhưng người ta chỉ thực sự “nể phục” khi vụ đụng độ của họ với đàn chị của Phúc “bồ”.

Cặp song sát

Hai chị em này nhận những phi vụ đâm thuê chém mướn vào những năm 1990. Hai ả đã từng cả gan chặt đứt phăng ngón tay của nạn nhân rồi vui vẻ với “thành tích” bất hảo đó. Trái đất vốn nhỏ bé hơn họ tưởng, nạn nhân bị hai ả chặt cụt tay lại chính là em trai một người tình của một tay khét tiếng phố Hàng Cót ngày ấy. Nghe người tình khóc lóc mách lại, tay đàn anh này “nóng tiết” và “lên cơn điên”. Tay này ra lệnh cho đàn em chuẩn bị cả “hàng nóng” để dạy dỗ chị em nữ quái. Người ta đặt giả thiết rằng, nếu “cuộc chiến” ấy có xảy ra thì cũng khó đoán được kết cục. Hai nữ quái có thừa sự liều lĩnh nhưng về tiềm lực thì không thể so với băng nhóm đối thủ được. Chắc chắn họ sẽ thất bại thảm hại nếu như không có sự xuất hiện của Phúc “bồ”.

Nhiều nhân chứng cho rằng, vì biết tiếng của chị em Mai – Thư đã lâu, họ có những nét tương đồng mình nên bà trùm mới “ra tay cứu giúp”. Nhưng đó cũng chỉ là một phần lí do, lúc này Phúc “bồ” đang trong giai đoạn “chiêu hiền đãi sĩ” để thu hút lực lượng, mà có được sự biết ơn của cặp song sát này lại tương đối: “rẻ”. Bà trùm gặp tay đàn anh kia để đàm phán, nhận chị em Mai – Thư là chỗ đàn em của mình, chấp nhận xin lỗi và đền tiền. Lúc này tiếng tăm của Phúc “bồ” tương đối lớn nên việc này giải quyết nhanh chóng. Biết chuyện và hai nữ quái này rất hiểu “lễ nghĩa” giang hồ “ăn cây nào rào cây nấy”, họ tạ ơn và trở thành cặp song sát của bà trùm kể từ đây.

Khi mà chợ tạm Phùng Hưng được xây dựng, người ta không thể quên hình hài của hai nữ quái này. Ngoại hình rất giống nhau, luôn “cưỡi” con xe phân khối lớn và ăn mặc chẳng khác đàn ông. Họ đã trở thành “hung thần” chốn chợ tạm này. Ở họ có cái tàn bạo của những đàn anh đi trước, lại có cái đặc tính trời phú của đàn bà là: thù dai và nói nhiều. Nếu người nào ở chợ có lỡ làm sai ý hai ả, ngay lập tức các ả đánh đập không tiếc tay, miệng thì chửi bới ngoa ngoắt. Có những lần, hai nữ quái thù lâu đến mức người ta phải đi lạy lục khắp nơi để tìm Phúc “bồ” xin, chỉ cần có tiếng nói của Phúc “bồ” thì hai nữ quái mới buông tha cho khổ chủ. Cũng từ đó, bà con trong khu chợ cứ thấy hai chị em nữ quái đi thu tiền là từ xa họ đã cố gắng không để hở sơ suất gì.

Vụ trả xe ngang ngược hiếm có

Câu chuyện đến đây có lẽ nhiều giang hồ sẽ vỗ tay: “thường thôi”. Mà phi vụ khiến người ta phải “mắt chữ O miệng chữ A” là khi hai ả “trả lại ô tô” sau khi đã đi đến hơn nửa năm trời! Ở thời điểm này thì ô tô vẫn là một thứ xa xỉ với mức sống của người dân. Chỉ có người giàu mới có tiền tậu xe ô tô riêng để đi lại. Những năm 1995, Phúc “bồ” được một cặp vợ chồng ở phố Yên Phụ có ý muốn bán rẻ cho chiếc xe hiệu Toyota. Vợ chồng này nổi tiếng trong khoản cờ bạc và Phúc “bồ” bỏ cả trăm triệu thời ấy để tậu chiếc xe này. Một thời gian ngắn sau đó, vợ chồng này đã làm mếch lòng bà trùm. Và để “trừng” vợ chồng này, bà trùm đã tính kế “trả lại xe ô tô” và đòi lại tiền. Bà trùm không ra mặt thì đã có hàng tá đàn em ra tay!

Axít “vũ khí độc” của hai nữ quái

Nhìn vào sự việc đã thấy rõ sự vô lý “chình ình” ra đó, thuận mua vừa bán và khi đã dùng xe “chán chê” hơn nửa năm, nay lại đòi trả xe – lấy tiền. Nghe đến vậy đã không chấp nhận nổi, huống hồ tiền là một phần mà “sĩ diện” đàn anh đàn chị mới lớn! Đồng ý nhận lại xe, trả lại tiền nghĩa là vợ chồng này bị “xuống hạng”. Bọn đàn em Phúc “bồ” mang xe “thẳng tiến” đi trả. Vợ chồng nhà này nhất quyết không đồng ý. Nói lý mãi cũng thành “cùn”, trong khi bà trùm đã dặn đàn em không “động chân động tay”. Dọa dẫm mãi cũng chán, bọn chúng vứt xe đó bỏ về. Lúc này, chị em nữ quái lên tiếng: “Chị cứ để bọn em”.

Chuẩn bị đâu đấy xong xuôi, hai chị em nữ quái “phi” Rebel thẳng đến nhà vợ chồng này. Nghe tiếng tăm hai chị em song sát này đã lâu, vợ chồng họ “xù lông xù cánh”, nhưng họ rất ngạc nhiên: hai nữ quái nói năng cực nhỏ nhẹ! “Vợ chồng ông bà nên nhận lại xe và trả tiền lại cho chị Phúc. Ông bà đã bán xe hỏng cho chị tôi”. Hai vợ chồng cũng “lịch thiệp” không kém, “Xe có hỏng đâu. Giờ vẫn chạy tốt mà”. Đến đây thì bộ mặt thật của cặp song sát lộ ngay: chúng trợn mắt lôi lọ axit từ từ đổ xuống lốp xe. Những chiếc lốp xe cứ sèo sèo bốc khói khét lẹt. Hai nữ quái lạnh tanh: “Xe hỏng mà nói không hỏng à. Ông bà định thế nào đây?”. Nhìn thứ dung dịch khủng khiếp đã làm nên “tên tuổi” của hai nữ quái, vợ chồng nhà này nhanh trí hiểu ra rằng: Nếu không muốn thân tàn ma dại thì nhanh nhanh mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, hai chị em Mai – Thư đã đưa về cho bà trùm một đống tiền và “tống khứ của nợ” kia êm xuôi.

Lập được một sấp những “kỉ lục bất hảo”, hai chị em Mai – Thư càng được đà làm mưa làm gió khắp chốn giang hồ Hà Thành. Chẳng giới hạn ở đất Phùng Khoang, hai ả quậy tưng khắp chốn, “lây lan” sang nhiều địa bàn khác. Nhiều nhân chứng đã bộc bạch rằng, những “chuyến” quậy tưng như bão gió ấy của hai chị em ả là để “xả stress” từ sự “phi giới tính”. Người ta vẫn rỉ tai nhau về những nghi hoặc “chẳng biết chị em nhà ấy là giai hay gái, là đàn ông hay đàn bà?”. Nhiều người đồn đoán rằng, họ thuộc giới tính thứ ba. Với chị em ả, sự dồn nén từ nội tâm bùng phát ra ngoài khiến họ có những cách hành xử không giống ai, “điên hơn”, tàn bạo và khốc liệt hơn.

“Đồ chơi” axit và … trả giá thảm khốc của cuộc đời

Chính những lần “chẳng cần biết đúng – sai”, không phân biệt “trên – dưới” ấy mà “tích gió thành bão”, chị em Thư – Mai phải trả một cái giá đắt vô vàn. Cuối năm 2005, họ gây hấn với một tay anh chị trên phố Ngô Thì Nhậm (Hà Nội). Một cách sòng phẳng mà nói, tay anh chị này chẳng kém cạnh Phúc “bồ” là mấy. Tối đó, chẳng biết nghĩ ngợi thế nào, hai chị em nữ quái chọn đúng quán karaoke của tay anh chị nọ để quậy phá. Hai chị em ả cứ đòi thay nhân viên phục vụ đến chóng mặt, hết người này đến người khác đều không ưng ý. Mà thực chất thì nhân viên nữ phải phục vụ khách hàng “nữ”, cho dù nhân viên có “dày dạn gió sương” đến mấy thì cũng ghê ghê nổi “da gà”. Kết cục là hai chị em nữ quái này nổi điên, đập phá tan hoang phòng hát với những đồ nội thất đắt tiền.

Ngay từ đầu khi hai ả bước chân vào quán hát thì đàn em của tay anh chị chủ quán đã dè chừng và kiềm chế. Nhưng sự việc đã đến nước tan tành thì họ cũng không chịu nổi nữa. Có sẵn cái liều lĩnh, cái bặm trợn, hai chị em ả “chẳng sợ” thằng “ranh” nào. Nhưng dù gì thì sức đàn bà cũng chẳng lại được hàng chục tay đầu gấu sừng sỏ chạm trổ đầy người. Hai chị em Mai – Thư chịu một trận đòn bầm dập thừa sống thiếu chết, rồi bị ném lên xích lô chở đến bệnh viện. Máu “anh hùng” vẫn “hừng hực” trong người, băng bó xong xuôi, hai ả quay lại quyết “sống mái” với đối thủ. Cũng may là Phúc “bồ” có mặt kịp thời để lên tiếng: “Bây giờ là lúc đang rất cần người để chiến đấu vì những lợi ích thiết thực. Nếu vì hai em mà chị xua hết quân đi, thắng thua chưa biết chừng nhưng thiệt hại sẽ rất lớn, lấy ai để trụ ở chợ? Bát cơm của anh em bị đập vỡ nếu cuộc chiến này xảy ra”. Phúc “bồ” có độ tinh quái của một thủ lĩnh giang hồ nên kịp ngăn chặn vụ việc, nhưng chị em nữ quái vẫn hục hặc không chịu. Dù đã nhận tiền bồi thường nhưng họ vẫn tặng một lời cho đối thủ “máu phải được trả bằng máu”.

Bản chất hung hãn máu lạnh, chị em nữ quái không dọa chơi, không nói suông cho lấy oai. Họ định bụng, phải lấy lại bằng được những gì đã mất. Nhưng chẳng còn cơ hội nào cho hai chị em giang hồ này khi mà họ bị thanh toán ngay giữa “thanh thiên bạch nhật”. Một ngày gần đó, hai ả nữ quái đi chiếc xe phân khối lớn ngông nghênh trên đường Bà Triệu, đối thủ đi xe Dream phía sau “phượt” lên và hắt thẳng một ca axit vào mặt hai ả. Giãy giụa đau đớn giữa phố xá, không ngờ cuộc đời hai ả nữ quái lại bị một thứ vũ khí “chuyên dùng” của họ làm cho thân tàn ma dại. Và cho đến tận bây giờ, người ta vẫn không đoán định nổi, ai là thủ phạm gây án tạt axit vào mặt hai chị em Thư – Mai. Bị tấn công khiến mặt mũi biến dạng, nhưng hai ả nữ không báo công an, không kiện cáo gì. Bà trùm Phúc “bồ” cho tiền chạy chữa, nhưng quay lại trả thù thì tuyệt đối: không. Qúa khó để xác định đối tượng gây tội là ai, trong khi thù hằn với chị em nữ quái thì có “sao hôm” cũng không đếm xuể. Cũng từ việc này, hai chị em nữ quái biết rằng bà trùm đã bỏ rơi mình. Họ ra viện và từ đó dã biệt chốn giang hồ. Họ đi bán xới khỏi khu chợ Phùng Khoang, chẳng ai còn nhìn thấy họ kể từ đó.

Chuyện về hai nữ quái một thời làm mưa làm gió chốn Hà Thành bị thanh toán một cách thảm khốc như trong phim trường đã khiến họ “mất giá”. Nếu hai ả không có chỗ dựa là Phúc “bồ” thì liệu họ dám tác oai tác quái đến vậy? Cho nên khi bị tạt axit đến dị dạng thì thương tật trên cơ thể nặng cũng đồng nghĩa với việc: giá trị lợi dụng không còn, thì đương nhiên bà trùm bỏ rơi họ. Họ chẳng còn nơi dựa dẫm, họ trở về với đúng điểm xuất phát và chẳng làm gì nổi ai. Nếu ý tưởng trả thù có manh nha thì ngay lập tức họ bị vùi dập và tiêu diệt ngay lập tức. Cho nên dân gian thường nhắc nhở con người sống nhân văn hơn với câu nói: “ác giả – ác báo”!.

13/07/2024 09:18:01
GỬI Ý KIẾN BÌNH LUẬN